Tôi 19 tuổi. Và tôi đã
yêu rất nhiều.
Tôi yêu gia đình mình,
nơi có bố mẹ vất vả từng ngày từng giờ nuôi tôi khôn lớn cho đến ngày hôm nay.
Tôi yêu bạn bè mình, những
người đã cùng học, cùng chơi với tôi suốt 12 năm, và còn bên cạnh tôi cho tới cả
những tháng ngày xa hơn nữa.
Và tuổi 19 tôi còn đón
một tình yêu lạ lẫm và mới mẻ hơn thế rất nhiều. Tình yêu cho môn võ Aikido, và
hơn cả là cho câu lạc bộ Aikido Tenshinkai Hà Nội.
Là một con bé có vóc
dáng nhỏ xíu lại hay ốm, nhưng tôi rất lười tập thể thao. Ở trường, thể dục bao
giờ cũng là môn tôi ngán nhất. Nhưng càng trốn tránh tập luyện, thì sức khỏe
tôi lại càng không tốt. Xót xa cho cô con gái, bố tôi - với thái độ cương quyết đầy yêu thương - đã bắt tôi phải tập một môn thể thao. Tham khảo
khắp bạn bè xa gần, tôi quyết định sẽ tập võ. Không chỉ là rèn luyện thể chất,
các môn võ, với tinh thần cao thượng, bao giờ cũng mang đến cho tôi cảm giác
thích thú đặc biệt. Ban đầu tôi chọn Taekwondo – một môn võ đến từ Hàn Quốc.
Nhưng quả thực không phải môn nào thấy thích cũng đều hợp với mình, nhất là khi
Taekwondo đòi hỏi thể lực cao – một điểm yếu với tôi. Hơn một năm gắn bó, tôi
đành phải rời xa taekwondo, xa sân tập xi măng, xa đích, xa giáp đấu…Đã có kinh
nghiệm, lần này khi chọn một môn võ để theo đuổi, tôi đề cao tiêu chí nhẹ nhàng
uyển chuyển mà vẫn có tính thực tế cao. Aikido là một lựa chọn tuyệt vời theo
những tiêu chí ấy. Càng tập luyện, tôi càng nhận ra sự linh hoạt, dẻo dai, hài
hòa và tính thực tiễn của Aikido. Sẽ là quá sớm để một môn sinh mới nhập môn
như tôi nói về Aikido, và thiết nghĩ, mỗi người khi tập luyện sẽ có những cảm
nhận của riêng mình. Nhưng có một điều mà bất kì ai khi tập luyện cũng đều nhận
ra, đó là niềm vui và sự cân bằng mà Aikido đem lại – những điều quan trọng vô
cùng mà lại hiếm hoi trong cuộc sống bộn bề hôm nay.
Với những môn sinh của
Aikido Tenshinkai Hà Nội, mỗi ngày đến sân không chỉ có niềm vui được tập luyện,
mà hơn nữa là niềm vui được gặp gỡ giao lưu, được cùng nói, cùng cười, được trở
thành một phần của tập thể - một tập thể với muôn vàn những con người khác
nhau, những tính cách khác nhau, nhưng lại rất giống nhau mỗi khi cười, những nụ
cười thật đẹp và thật vô tư. Sân tập nhỏ lúc nào cũng rộn rã tiếng kê thảm, tiếng
ngã nổ, tiếng các chú bác hướng dẫn kỹ thuật…chen lẫn cùng tiếng cười. Ai đến
sân cũng bỏ tất cả những tất bật của công việc, những lo âu muộn phiền của cuộc
sống riêng tư bên ngoài thảm, để khi bái tổ vào sân điều duy nhất còn lại là
mong muốn được khám phá Aikido và hòa mình cùng câu lạc bộ. Tinh thần ấy như một
nét văn hóa rất đẹp, được lưu truyền qua 10 năm phát triển của sân, từ những
ngày còn là câu lạc bộ Aikido Hoa Sen tập luyện bên sân Kim Đồng, cho tới một
Tenshinkai Hà Nội như ngày nay.
Sự gắn bó của các môn
sinh không chỉ ở trên sân, và còn lan truyền ra tới tận đời sống bên ngoài. Hơn
2 tháng là một thành viên của câu lạc bộ, Tenshinkai đã trở thành một nửa mới mẻ
vô cùng trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Từ những tối uống nước sau giờ tập,
tới những buổi đi chơi xa, đến cả những chia sẻ hàng ngày, các anh chị dần dần
trở thành những người mà tôi có thể tâm sự vui buồn. Sinh nhật tuổi 19 còn trở
thành một bất ngờ vô cùng, khi các anh chị bí mật tổ chức sinh nhật cho tôi.
Chưa bao giờ tôi ở trong một tập thể nào mà lại nhận được nhiều sự quan tâm đến
vậy, lại quan tâm đến mọi người nhiều đến vậy. Một lời cảm ơn chắc chắn không
bao giờ là đủ, nhưng vẫn xin gửi đến các chú bác anh chị, gửi đến sân mình một
lời chân thành: “Arigatou Gozaimasu”.
Có người nói rằng, những
điều ta yêu thương đến đâu khi phải xa rồi ta sẽ dần quên. Nhưng tôi thì tin,
những điều ta yêu thương, dù ta có phải chia xa, vẫn sẽ mãi là một phần trong
tim ta, không gì có thể khiến ta quên được. Và Tenshinkai Hà Nội, với tôi, đã dần
trở thành một phần yêu thương…
-Tác giả: Huyền Phương-
Võ đường Aikido Tenshinkai Hà Nội
Võ đường Aikido Tenshinkai Hà Nội
0 nhận xét:
Đăng nhận xét